Truyện dài
của Lu Hà phần 5
Ở ngầm K,
hang đá sâu vài tháng thì tôi được chuyển về trung đội lưu động, lính tráng được
trang bị ngoài súng đạn còn có cuốc bàn, cuốc chim, sà beng, kíp nổ, dây cháy
chậm, thuốc nổ TNT... Chúng tôi đóng quân trong một ngôi chùa bỏ hoang, có hai
lính chuyên trách về điện đài đánh rơ móc tặc tè tặc tè.
Buổi sáng
hôm ấy anh Ngụ trung đội trưởng phân công các tiểu đội đi các ngả đường cần tu
bổ, riêng tôi lại được giao nhiệm vụ đi làm công tác kinh tế. Vì anh Ngụ biết tôi
nói tiếng lào khá lưu loát, dù có kiếm khắp các tiểu đoàn và cả trung đoàn cũng
không bói đâu ra thằng lính nào có khả năng nói được tiếng Lào như tôi. Trừ đám
chuyên gia dân vận có đào tạo bài bản hẳn hoi ở ngoài Bắc còn nói và viết được
chữ lào, một loại chữ theo tôi là tượng hình hệ giun dế, nét chữ loằng ngoằng.
Chính vì thế chính phủ Pháp rất vất vất vả khi đặt tên các tỉnh, huyện, tên gọi
thành phố của Lào. Thời xa xưa đại vương quốc Lan Xang gồm 3 tiểu vương quốc:
Luang Phrabang, Viêng Chăn và Champasak. Tôi ngày đó làm lính công binh, trung đoàn
đóng ở tỉnh Salavan.