Truyện dài của Lu Hà phần 3
Có thể mẹ cũng nghe người ta kể Đức ve là một tay anh chị
khét tiếng ở phố Khâm Thiên, nhiều lần đánh nhau cả với công an, đã từng phạm
án về tội ăn cắp, đột vòm một nhà giàu có. Thằng bạn cùng đi lính một đợt với
tôi, khi về phục viên bán nước ở bên vỉa hè kể chuyện: Võ nghệ đại ca Đức rất
cao cường, có lần ở trong trại lao động cải tạo mổ bò, người ta định dùng búa
đánh vào đầu con bò, nhưng đại ca nhảy lên chỉ 3 quả đấm thôi sơn, con bò đã
ngã lăn xuống giãy đành đạch. Tôi hay theo Đức tranh thủ đi làm thêm như phụ thợ
xây thợ lợp ngói mái nhà, còn ăn cắp tôi chưa từng thấy. Đức chỉ bảo tôi từng
thế trung bình tấn, tập múa hoa quyền v.v…Đức bảo với thằng G bán nước: Chuyến
này thằng Hà sắp đi học nghề ở Đức nên tao truyền vội cho nó những thế võ cấp tốc…Biết
để mà rèn luyện cơ thể cường tráng mà còn để phòng thân. Năm 1976 là một năm có
thể rất đặc biệt đối với tôi: Một là tôi đi học đại học, hai là tôi theo ngành
công an, ba là tôi theo Đức ve trong một băng anh chị đất Hà Thành, nếu chả may
vận đen xui xẻo, đại học sàm xí đú không và nghề công an chó săn cho cách mạnh
cũng không, tôi là quả chanh bị vắt bỏ vỏ tí nữa mất mạng ở nam Lào. Người ta đã
đẩy tôi vào bước đường cùng. Cả ba con đường đó, bây giờ ngồi nghĩ lại tôi thấy
vẫn không ổn và không có tương lai. Một tương lai mờ mịt meó mó trong một cỗ
máy nghiền tôi sẽ không bao giờ trở thành văn nhân thi sĩ, có tâm hồn bao la
khoáng đạt, một tình yêu thương tha nhân như ngày nay.